Chương 39
“Jae!”
“Khóc…”
Vừa nhìn thấy Jaeha, chân Lee Jae như mất hết sức lực, cậu gục xuống đất như không còn chịu nổi. Jaeha đỡ lấy Lee Jae, nghiến chặt răng khi thấy cậu bơ phờ trong tình trạng tơi tả.
Khi nhận được cuộc gọi từ Gu Dohyung, nghe cái tên Lee Jae vang lên từ miệng hắn cùng với giọng nói đang cố gắng nén những tiếng rên nghẹn ngào, Jaeha đã thẳng tiến tới nơi này.
“Em – Em không muốn, khóc nức nở, em không muốn…”
“Không sao đâu, Jae, mọi chuyện đều ổn cả.”
“Không – không. Huhu, không, em sợ…”
Cậu nói những lời rời rạc như đang lên cơn hoảng loạn, không kiểm soát được nhịp thở, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đau đớn.
“Anh đang ở đây mà? Nhìn vào anh đi. Hm? Jae, làm ơn…”
Jaeha đỡ lấy gương mặt của Lee Jae – người đang có vẻ mất dần ý thức một cách nguy hiểm rong lòng bàn tay, cố gắng trấn an anh.
Mỗi lần Lee Jae thở ra, một mùi hương pheromone ngọt ngào lan tỏa. Nhíu mày trước ham muốn bản năng trỗi dậy, Jaeha cắn chặt vào bên trong má, cố gắng kìm nén.
“Ha… Ưm…?”
“Em nhận ra anh không?”
Trong ánh nhìn mờ ảo vừa trở lại, Jaeha gấp gáp hỏi. Đôi mắt run rẩy như muốn vỡ vụn nhìn chằm chằm vào người trước mặt, Lee Jae đẩy vai Jaeha ra.
“Không…… Haa, đừng đến gần.” Cậu nói trong tiếng khóc tức tưởi.
Jaeha không thể bắt giữ Lee Jae, người đang gỡ tay mình ra như muốn bỏ chạy. Anh hiểu rõ những gì Lee Jae suýt phải trải qua phút trước. Gu Dohyung, một alpha bị mù quáng bởi cơn sốt tình, hẳn đã định làm chuyện kinh khủng đó.
“Ưm.”
Lee Jae quay người lại và bò trên mặt đường bằng đầu gối. Làn da non nớt bị những vật sắc nhọn đâm vào, móng tay gãy nát, máu chảy ra.
Không thể đứng nhìn mãi, Jaeha bế Lee Jae lên, cắn chặt môi.
Ôm chặt cơ thể gầy yếu đang run rẩy không ngừng, hít một hơi, Jaeha liên tục xin lỗi và nhanh chóng đưa cậu vào xe.
Ưu tiên hàng đầu là điều trị cho Lee Jae. Hơn nữa, nếu tiếp tục ở đây, có thể sẽ có người tìm đến anh.
Sau khi đặt Lee Jae vào ghế phụ và cài dây an toàn, Jaeha lắng nghe tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ đôi môi cậu.
“Hu hu, k-không thể gặp nhau được. Hu hu.”
Nghĩ lại thì mọi lời Lee Jae nói với anh đều là không thể. Không phải “em không muốn” mà là “em không thể”.
Nhận thấy khoảng trống kỳ lạ đó, Jaeha khoác áo ngoài của mình lên người Lee Jae đang run rẩy và hỏi:
“Sao em không thể? Jae à, sao em không thể gặp anh?”
“Dohae sẽ… hức… giết mẹ em. Vì… vì vậy, em không thể…”
Khung cảnh đáng thương khi cậu co người lại và dùng cả hai tay che miệng thật khiến người ta chua xót.
“Muốn đi, hức… Em muốn đi.”
Lee Jae mếu máo đứng lên định chạy đi đâu đó, nhưng không biết mình đang hướng về đâu. Jaeha nhanh chóng đỡ lấy khuôn mặt cậu, ánh mắt giao nhau trực diện.
“Anh đã nói rồi, sẽ bảo vệ em. Sẽ giúp đỡ em. Anh hứa sẽ khiến em không còn sợ hãi nữa.”
Chuyện này quả thật không thể chấp nhận nổi. Jaeha không thể để Lee Jae ra đi trong tình cảnh này. Anh nhẹ nhàng lau đi những hàng lông mi ướt đẫm nước mắt của Lee Jae thì thầm.
“Ha…”
“Xin em… hãy tin anh một lần này thôi. Làm ơn… Jae à…”
*
“Thiếu gia!”
Thư ký Choi, người đã vội vã tới xưởng vẽ của Jaeha sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp giữa đêm, tròn mắt kinh ngạc trước cảnh tượng đang diễn ra trước mặt.
“Ưm.”
Che miệng bịt mũi trước mùi pheromone omega nồng nặc cùng cái nhíu mày khó chịu, thư ký Choi bất chợt nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, máu me đầy người.
Không rõ bác sĩ Yang được gọi đến từ khi nào, đội ngũ y tế đã tất bật di chuyển khắp phòng để điều trị cho người cậu trai ấy.
Anh liếc nhìn vầng trán rách nát, gò má bầm tím cùng những vết hằn đỏ ửng trên cổ người cậu trai như thể vừa bị siết cổ, rồi ngước lên nhìn Jaeha với ánh mắt kinh hãi.
“Gu Dohae?”
Kể từ khi trở thành thư ký riêng của anh bảy năm trước, Jaeha chưa từng gặp bất cứ tai nạn nào.
Dù biết các người thừa kế tập đoàn khác thường gây ra không ít chuyện lớn nhỏ, nhưng Jaeha lại khác hẳn.
Luôn lịch thiệp và không bao giờ đối xử tệ với nhân viên, anh chưa từng một lần hối hận khi gia nhập tập đoàn Kangmyung. Thế nhưng tình huống hiện tại…
Lúc đầu, tâm trí anh không kịp xử lý khi chứng kiến cảnh tượng đó, nhưng thư ký Choi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ngay lập tức nhận ra người đàn ông Jaeha dẫn về không phải Gu Dohae của tập đoàn Sejin, mà là Seo Lee Jae.
“Thiếu gia, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Thư ký Choi. Tôi xin lỗi vì đã gọi vào giờ muộn thế này. Tôi gọi để nhờ anh một việc.”
Áo sơ mi trắng của Jaeha cũng lấm tấm máu, trông thật thảm hại. Thư ký Choi nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ thật logic, chờ đợi Jaeha lên tiếng.
“Xin hãy chuyển một bệnh nhân từ bệnh viện Sejin.”
“Xin lỗi? Đừng nói là, cậu chủ…”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm và xử lý hậu quả, nên thư ký Choi, hãy điều động toàn bộ nhân lực ngay bây giờ và chuyển bệnh nhân bằng mọi cách. Tên là Kim Hee-ju. Tuổi 45, bệnh nhân phòng VIP.”
“Anh cũng hiểu rõ mà, thư ký Choi. Tôi cũng đã yêu cầu anh điều tra việc này từ trước rồi.”
Jaeha nói đúng. Vài ngày trước, chính anh ta đã báo cáo những thông tin tìm được về Kim Heeju, mẹ ruột của Seo Lee Jae.
Nhưng chuyển một bệnh nhân từ Bệnh viện Sejin… Việc chuyển bệnh nhân một cách bí mật không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa tập đoàn Sejin từ lâu đã là gia tộc có tin đồn hôn sự giữa Jaeha và Gu Dohae nhà họ. Sẽ chẳng hay ho gì nếu chuyện này trở thành ồn ào vô cớ.
“Thiếu gia, bệnh viện Sejin đang…”
“Sẽ không có đính hôn với Gu Dohae. Tôi đã thông báo với bố mẹ rồi.”
Thư ký Choi tròn mắt kinh ngạc trước lời nói của Jaeha. Đang nói chuyện bỗng nghe thấy tiếng rên yếu ớt từ xa, Jaeha lập tức quay đầu chạy vội về phía Lee Jae.
“Haa…”
“Jae, em ổn không?”
Cẩn thận kiểm tra tình trạng của Lee Jae, Jaeha lau đi những giọt mồ hôi trên trán cậu rồi quay sang hỏi bác sĩ Yang – người đang hướng dẫn các y tá.
“Bác sĩ Yang. Cậu ấy đau đớn quá, không còn cách nào khác sao?”
Trên đường về nhà, Lee Jae liên tục ngất xỉu và co giật. Cuối cùng, chỉ sau khi được tiêm một liều thuốc an thần mạnh, cậu mới chìm vào giấc ngủ sâu.
“Vì thuốc ức chế được tiêm sau khi chu kỳ động dục đã bắt đầu, việc dùng thêm thuốc có thể gây áp lực lớn hơn lên cơ thể bệnh nhân. Mặc dù sẽ rất đau đớn, nhưng chịu đựng nó là lựa chọn duy nhất lúc này.”
Jaeha thở dài não nề khi nhận ra anh chẳng thể giúp đỡ được gì cho Lee Jae đang vật lộn.
“Hơn nữa, mặc dù cần kiểm tra chi tiết hơn, nhưng hình như tuyến pheromone của cậu có vấn đề.”
“Nguyên nhân có lẽ do yếu tố mắc phải, nhưng trước mắt chúng ta cần theo dõi diễn biến sau khi chu kỳ phát tình này kết thúc.”
Trước lời kết luận không thể làm gì thêm, Jaeha đưa tay lên xoa mặt với vẻ mặt bất lực.
Sau đó, khi nhận ra Thư ký Choi vẫn đứng phía sau, anh quay đầu lại.
“Thư ký Choi, xin anh đấy .”
“Phù. Chỉ một lần này thôi đấy.”
“Cảm ơn anh.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Thư ký Choi có thể cảm nhận được điều gì đó từ ánh mắt Jaeha dành cho Lee Jae.
Anh điều chỉnh lại cặp kính đã trượt xuống sống mũi rồi mở lời:
“Để tránh phát sinh vấn đề nghiêm trọng, chúng tôi sẽ cần giấy cam kết có chữ ký của người giám hộ hợp pháp.”
Nếu không thể ký tên, dấu vân tay cũng được chấp nhận.
Thư ký Choi nhanh chóng điền xong tờ cam kết, tiến lại chỗ Lee Jae đang ngủ và nhúng ngón tay cậu vào mực đỏ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Dohae bước xuống cầu thang tầng một trong bộ đồ ngủ chỉn chu, đôi dép lê xỏ vừa vặn, hỏi bố mẹ nuôi đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Vừa có ai đến đây à?”
Bà Koo đang ôm mặt khóc nức nở, bỗng ngẩng đầu lên hét lớn. Thấy vẻ mặt tiều tụy khác hẳn với lớp trang điểm dày cộm thường ngày, Dohae tròn mắt kinh ngạc.
“Mẹ?”
“Chúng ta không nên đem cái giống máu bẩn thỉu như mày vào nhà này!”
Trước lời nói bất ngờ đó, Dohae cắn chặt môi. Dòng máu bẩn thỉu. Đó là cụm từ đã trở thành điều cấm kỵ kể từ khi họ đồng ý chung thuyền năm năm trước. Chưa một ai trong gia tộc này dám nhắc đến cho đến giờ phút này.
“Mình cảm thấy có gì đó không ổn”, Dohae thầm nghĩ
Gu Dohyung? Thế thì hắn có liên quan gì đâu chứ?
Hae nhíu mày, nghĩ về Dohyung – kẻ chỉ biết gây rắc rối dưới bóng che của bố mẹ mà chẳng có chút năng lực nào.
“Mẹ. Ý mẹ là sao…”
“Đừng có gọi ta là mẹ!”
Bầu không khí căng thẳng hơn hắn tưởng tượng. Dohae mặt mày tái mét, nghiến chặt răng. Khi hắn siết chặt nắm đấm trước tình huống khó hiểu này, Chủ tịch Koo – người vẫn giữ im lặng bấy lâu – chậm rãi lên tiếng:
“Seo Lee Jae. Thằng vô ơn đó đã đánh Dohyung rồi bỏ trốn.”
Dù giọng nói không một chút gợn sóng, Dohae vẫn cảm nhận được ngọn lửa lạnh lẽo đang ngầm cháy trong đó, khiến toàn thân hắn không kiềm được run lên.
“Đâm rồi chạy? Thằng què khốn nạn đó ư? Mẹ kiếp, Seo Lee Jae. Mày đã làm cái quái gì vậy hả?”