Chương 40
40.
“Cái thằng không biết thân phận.”
Đối diện vẻ mặt ngơ ngác của Dohae, gò má Chủ tịch Koo run lên những đường gân nhỏ, không giấu nổi cơn thịnh nộ.
“Ta tưởng thằng khốn đó có ích nên mới nới lỏng dây xích, nhưng chó mà cắn chủ thì phải dạy cho một bài học nhớ đời.”
Chủ tịch Koo đã gõ nhẹ lên tay vịn ghế bằng âm thanh trầm thấp, chậm rãi mở lời.
“Chỉ số tương thích tuyến pheromone cho kết quả rất cao.”
“Vâng…”
Không thể đoán được suy nghĩ của người đàn ông qua đôi mắt đen thăm thẳm, Dohae vô thức nuốt khan.
Là người đứng đầu một tập đoàn, ông nghĩ mình không nên bị coi thường, nhưng ánh mắt nhuốm màu giận dữ đang thống trị bầu không khí với vẻ uy nghiêm dữ dội.
“Sắp xếp lịch phẫu thuật càng sớm càng tốt. Trong tháng này nếu có thể.”
“Gì cơ? Nhưng trường học thì…”
“Nghỉ phép đi.”
Trước lời nói dứt khoát đó, Dohae đã ngậm miệng lại. Cho đến giờ, chủ tịch Koo chưa từng tỏ ra quan tâm hay nhắc đến ca phẫu thuật của hắn. Ông ta chỉ bận tính toán xem liệu ca cấy ghép pheromone có khả thi không và Dohae sẽ hữu dụng đến mức nào.
“Chờ lâu thế vẫn chưa đủ sao? Nghe nói cũng chẳng còn nhiều thủ tục phải làm nữa mà.”
Dohae muốn đợi đến khi tình hình ổn định hẳn mới tiến hành phẫu thuật cấy ghép. Nhưng nhìn vẻ mặt kia thì dường như chẳng dễ gì thuyết phục ông ta rút lui.
Nghiến răng, Dohae nhớ lại thằng ngốc Seo Lee Jae và ngoan ngoãn mở miệng.
“Con sẽ nói chuyện với bác sĩ Yang về việc này.”
“Vậy thì con có thể ra ngoài. Giờ ta khó mà nhìn cái bản mặt đó lâu được, nên tạm thời ở khách sạn một thời gian đi.”
Với lời lẽ bảo hắn đừng về nhà, Dohae cắn môi như thể đang cảm thấy nhục nhã. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện một chiều, Chủ tịch Koo lập tức triệu thư ký Oh vào.
“Ngài gọi tôi, thưa Chủ tịch?”
“Liên lạc với Giám đốc Jang và sắp xếp một bữa ăn.”
“Anh yêu, ý anh là…?”
Với thái độ niềm nở, bà Koo bên cạnh lên tiếng hỏi.
Bà chỉ muốn tống khứ tên khốn đó đi càng sớm càng tốt. Kể từ khi đứa trẻ Seo Lee Jae bước chân vào nhà, bà chưa một phút nào được yên ổn, để rồi nó dám làm hại đứa con trai duy nhất của bà.
-“Báo cảnh sát đi.”
– “Gọi cảnh sát ư? Nếu như thằng Seo Lee Jae nói nhảm gì đó thì sao?”
– “À, đúng nhỉ. Sẽ phiền phức nếu chuyện này bị lộ ra ngoài.”
– “Nhưng chúng ta thì nắm được điểm yếu của thằng nhóc đó rồi.”
Nghe đến đây, bà Koo nhướng một bên mày lên như thể vừa nhớ ra điều gì.
Seo Lee Jae tin tưởng tuyệt đối rằng mẹ ruột của cậu sẽ hồi phục, nhưng cơ thể bà đã lỡ mất thời điểm vàng điều trị, chỉ còn trông chờ vào những giây phút cuối cùng.
Dẫu vậy, làm sao Seo Lee Jae có thể từ bỏ chính người thân ruột thịt của mình?
Vậy là cậu đã tự nguyện đeo xích mà bước vào ngôi nhà này.
Bà Koo chỉnh lại lớp áo khoác, toàn thân nổi da gà khi nhớ lại căn phòng bệnh viện ngột ngạt mùi tử khí với làn da đang dần thâm đen.
Chủ tịch Koo cũng nói chuyện với thư ký Oh với khuôn mặt nhăn nhó không kém gì bà Koo.
“Liên lạc với bệnh viện Sejin và sắp xếp để có thể liên hệ được với người giám hộ. Khi tên khốn Seo Lee Jae đó xuất hiện, đưa hắn vào nhà ngay, không, đưa thẳng vào căn nhà ở Hwangyeong-dong.”
“Thế còn trường học thì sao?”
“Giữa tình huống này mà còn quan tâm đến trường học à? Mau đưa thằng khốn đó về đây ngay lập tức!”
“Vâng, tôi hiểu rồi.”
Sau khi Thư ký Oh rời khỏi biệt thự chính, Chủ tịch Koo sai người hầu mang rượu lên và uống cạn một ly mạnh.
Rượu nóng rát tràn xuống cổ họng. Bên trong dạ dày ông ta như bốc lửa, nóng rát đến nhói lòng.
“Chúng ta đã tỏ ra quá tốt bụng. Đáng lẽ từ đầu nên dùng roi dạy cho loại khốn ấy một bài học.”
“Vậy nên em đã bảo cứ cho nó vào phòng bệnh viện đi rồi cơ mà.”
Nếu nghe lời bà từ đầu, Dohyung đã không đến nông nỗi này. Nhớ lại cơn giận dữ lẫn kinh hãi khi phát hiện đứa con trai bất tỉnh, bà Koo siết chặt móng tay vào lòng bàn tay đang nắm chặt, ngoạm môi cay đắng.
Ngay lúc đó, thư ký Oh – người đã rời khỏi nhà, xuất hiện một cách hoảng hốt cùng giọng nói run rẩy:
“Chủ tịch! Phu nhân! Chúng tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện rồi ạ!”
*
“Ưmm…”
Vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu, Lee Jae đã rên lên bất chợt vì những cơn đau nhức lan khắp cơ thể.
Jaeha đang đọc tài liệu bên cạnh liền đặt xuống rồi nghiêng người về phía Lee Jae.
“Jae, em tỉnh rồi à?”
“A…đau quá!”
Vừa mở miệng nói, cổ họng đã rát bỏng. Jaeha vội đổ nước ấm từ bình giữ nhiệt sang cốc rồi đưa tới môi Lee Jae đang nhăn mặt.
“Từ từ thôi.”
Nuốt từng ngụm nước nhẹ nhàng theo độ nghiêng cẩn thận của chiếc ly, Lee Jae cảm thấy cổ họng khô rát của mình dần dịu lại.
Chớp mắt trong tâm trí mơ màng, cậu nhìn quanh và cảm thấy nơi này sao quen thuộc quá. Một lúc sau cậu chợt nhận ra – đây là nhà của Jaeha.
“Ưm!”
“Em vẫn chưa thể cử động được đâu.”
Jaeha nhẹ nhàng ngăn Lee Jae đang cố gắng ngồi dậy, rồi tự nhiên lau đi những giọt mồ hôi trên trán chàng, nói thêm:
“Em đã nằm đây 3 ngày rồi đó.”
Jaeha nhớ lại khoảng thời gian 3 ngày vừa rồi và thầm thở dài ngắn ngủi.
Lee Jae vẫn còn những cơn co giật và không biết phải làm gì với cơ thể mình do cơn nóng sau chu kỳ phát tình vẫn còn lưu lại, chỉ đến sáng nay cậu mới bắt đầu dần bình tĩnh trở lại.
“Em không nhớ gì sao?”
Có lẽ vì thuốc quá mạnh, Lee Jae không thể nhớ được. Như thế cũng tốt, anh nghĩ, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Lee Jae. Thấy Lee Jae giật mình, Jaeha rút tay lại.
“Á, haa,…”
Đồng tử Lee Jae giãn ra như chẳng biết gì, rồi những giọt nước mắt trong vắt lăn dài từ đôi mắt to của anh.
Cậu run rẩy nhẹ, cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay mình, há miệng với vẻ mặt hoảng sợ.
“E-em… hức… em… Do- Dohyung… hự…”
Jaeha ôm chặt lấy Lee Jae đang bật khóc nghẹn ngào như thể khó thốt nên lời.
Anh siết chặt vòng tay hơn khi cảm nhận thân hình Lee Jae run rẩy như đang vật lộn để thở. Jaeha nhẹ nhàng xoa lưng Lee Jae và thì thầm:
“Đừng khóc.”
Lee Jae ngẩng đầu lên như thể đang hỏi ý nghĩa của điều đó. Nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đẫm trên gương mặt, Jaeha đối diện với ánh mắt đầy sợ hãi kia và hé môi.
“Anh ta không chết. Gu Dohyung vẫn còn sống.”
“Ha…”
Một hơi thở nặng nề thoát ra từ đôi môi khép chặt của Lee Jae.
“Em đã không giết Gu Dohyung.”
“Em… Em tưởng mình… nức nở… em tưởng mình đã giết người. Em… em sợ quá, em chỉ muốn chạy trốn thôi, nghẹn ngào em không làm được đâu, em không muốn đâu nhưng…”
Lee Jae thều thào trong giọng nói run rẩy.
Mỗi lần nghe câu chuyện xen lẫn tiếng nấc nghẹn ngào của cậu, Jaeha cũng sống động nhớ lại những gì đã nghe qua điện thoại ngày hôm đó.
“Em không còn lựa chọn nào khác, nên…”
Lee Jae vừa nói vừa thở dốc như không thở được, Jaeha lại vuốt lưng để cậu bình tĩnh lại.
“Chậm thôi. Anh sẽ nghe em nói, nên cứ từ từ kể anh nghe nhé Jae.”
Jaeha nhìn Lee Jae bằng ánh mắt lo lắng, sợ rằng tình trạng của cậu có thể xấu đi. Đưa cốc nước ấm tới môi run rẩy của Lee Jae lần nữa, anh nghiêng ly cẩn thận và nói:
“Uống thêm chút nước nào. Được chứ?”
Dưới lời nói chân thành của Jaeha, Lee Jae cố nuốt trôi ngụm nước trong cổ họng khô khan, người vẫn run lẩy bẩy như thể đang mắc kẹt trong cơn ác mộng kinh hoàng đó.
Gương mặt phấn khích của Dohyung, bà Koo thản nhiên lướt qua bỏ mặc cậu. Và ngay cả chính bản thân bất lực của cậu nữa.
Nhớ lại ký ức về ngày hôm đó, Lee Jae bất ngờ ngẩng đầu lên, nghĩ đến việc không biết họ sẽ xử lý thế nào về việc mình đã làm.
“Em – em phải đi, mẹ em, khóc nức nở. Nếu em không đi, mẹ em sẽ…”
Họ có thể giết mẹ cậu. Họ sẽ không tha thứ cho cậu vì đã tấn công Dohyung. Hơn nữa, đã 3 ngày trôi qua rồi.
Rồi mẹ cậu sẽ ra sao đây…
Lee Jae vùi mặt vào lòng bàn tay, đầu óc trống rỗng khi hình dung về người mẹ đang hấp hối của mình.
“, Mẹ ơi, Mẹ…” Cậu nấc lên từng tiếng.
“Suỵt. Jae, không sao đâu. Mẹ em đang ở bệnh viện của Kangmyung rồi.”
“Sao… Sao lại…?”
Lee Jae đang thút thít tưởng mình thực sự bị bỏ rơi đã ngẩng đầu lên.
“Suỵt, không sao đâu. Anh đã nói sẽ giúp em mà, phải không?”
Lee Jae ngước nhìn Jaeha bằng ánh mắt nghi hoặc run rẩy như không thể tin được. Làm thế nào mà anh ấy di chuyển được mẹ cậu…
“Chính nhờ cậu là người giám hộ nên bọn anh mới có thể đưa mẹ em về bệnh viện của mình. Tất cả đều nhờ vào em đấy.”
Jaeha nói thêm rằng nếu muốn gặp mẹ, cậu có thể đến sớm vào sáng mai, đôi mắt Lee Jae cũng rung rinh nhẹ.
Cậu có thể gặp mẹ mình ư? Không cần lý do? Không điều kiện? Không đời nào. Có lẽ Jaeha cũng muốn điều gì đó từ cậu.
“Em… em không có gì để đưa cho anh cả. Em chẳng có bất cứ thứ gì…”
Nếu chẳng may cậu không thể gặp mẹ thì sao?
Nếu như bị đuổi đi chỉ vì không thể cho đi bất cứ thứ gì và ngay cả mẹ mình cũng bị đuổi khỏi bệnh viện thì cậu sẽ phải làm thế nào?
“Anh thích em.”
Jaeha nhẹ nhàng nâng mặt của Lee Jae lên khi cậu cắn môi mình trước viễn cảnh xa xôi và nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Anh thích em. Anh không muốn em phải khổ sở thêm nữa.”
“Em…”
“Em không cần trả lời ngay bây giờ đâu.”
Anh hiểu rõ tình cảnh cùng trái tim của Lee Jae đang rối bời và hoang mang đến mức nào. Vì thế anh không có ý định ép buộc cảm xúc. Anh chỉ muốn Lee Jae biết rằng, dù chỉ một chút thôi, anh thực sự thích cậu.
Jaeha cảm nhận những giọt lệ rơi xuống mu bàn tay mình.
“Suốt thời gian qua, em đã rất sợ hãi phải không?”
“Ha…”
“Giờ mọi chuyện đều ổn rồi. Từ nay về sau, anh sẽ ở bên em.”
Liệu cậu có thể nắm lấy bàn tay này? Nếu như bất hạnh của cậu, chỉ toàn là khổ đau, lại truyền sang cả Jaeha…
Nhưng Lee Jae nhớ lại khuôn mặt Jaeha khi anh thì thầm tha thiết mong cậu tin tưởng mình. Chính Jaehalà người đã kiên trì vươn tay ra bất chấp những lần cậu quay lưng từ chối.
Nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy mình, Lee Jae chậm rãi đáp lại bằng nắm tay quyết tâm của một kẻ đã dứt khoát chọn lựa.