Chương 49
Nhà Ba CHỉ đăng duy nhất trên julynovel.net
“Mặt cậu sao xanh xao thế? Đừng bảo là cậu lén làm thêm việc ngoài hả?”
Yi Eum dùng lòng bàn tay xoa nhẹ lên má. Hôm qua, sau chuyến đi câu cá bất ngờ gặp Choi Won Joon xuất hiện, anh đã để bầu không khí kéo theo mà vượt qua ranh giới không nên vượt. Đến giờ cảm giác những ngón tay kia đã đào sâu vào giữa hai mông vẫn còn rõ mồn một. Anh rùng mình, tát nhẹ vào má để tỉnh táo lại.
Sáng làm ở văn phòng, chiều ra ngoài đi làm nhiệm vụ – truy bắt tên tội phạm lừa tiền rồi bỏ trốn. Sau thời gian dài truy nã không thấy manh mối, họ gần như đã bỏ cuộc thì sáng nay nhận được tin báo.
Từ tấm thông báo truy nã, anh ta nhận thấy có một người trông khá giống gương mặt trong hình đang sống tại khu vực gần nơi cư trú của Yang Mok Yeong. Nhân tiện đi ngang qua, Yi Eum quyết định tăng tốc để thăm dò ngôi nhà của Yang Mok Yeong.
Nam Soo bỗng khẽ hỏi:
– Hôm qua anh bắt được nhiều cá không?
Yi Eum giật mình, vội lảng tránh:
– Cũng không… Mưa nên không bắt được gì cả.
– Lần sau cho em đi cùng nhé. Anh suốt ngày bảo sẽ dẫn em đi mà toàn bỏ em lại. Buồn quá đấy.
Nhìn Nam Soo có vẻ hụt hẫng, Yi Eum cảm thấy có lỗi. Anh đã bỏ lại đồng nghiệp cùng nhau chia ngọt sẻ bùi để mang một người xa lạ về, gây ra đủ thứ rắc rối. Liếc nhìn chỗ Nam Soo đang ngồi, anh bỗng thấy trào lên một nỗi áy náy vô cớ.
Nghĩ lại cảnh mình trèo lên đùi Choi Won Joon, rên rỉ như một con thú mới sinh, Yi Eum xấu hổ muốn chui xuống đất. Rồi ánh mắt anh tự nhiên dừng lại ở chiếc hộp đen.
Phải về nhà xóa ngay mới được. Trong lúc đó, chiếc xe đang di chuyển trên con đường quen thuộc.
Ở lối vào trang trại chó Yang Mok Yeong, có nhiều ngôi nhà, ngôi nhà mà người tố giác nhắc đến nằm ở tận cùng, có mái màu xanh dương.
Dừng xe ở gần đó, anh bước xuống thì Nam Soo áp sát lại, thò đầu ra ngoài quan sát ngôi nhà mái xanh.
“Lần trước đến đây điều tra thẩm vấn, ngôi nhà đó không có ai phải không?”
“Ừ.”
Tên chủ nhà luôn ra ngoài mỗi lần anh đến, điều này quá kỳ lạ. Nơi này không có xe hơi, cũng không có camera giám sát, nên anh nghĩ chắc chẳng có gì hữu ích. Giờ nhìn lại, anh nghi ngờ rằng có lẽ người đó đã cố tình tránh mặt.
Yi Eum kiểm tra lại một lần nữa bức ảnh của nghi phạm bị truy nã, sau đó men theo con đường ruộng để đến đó. Đi bộ tới nơi, cánh cửa vẫn đóng chặt như trước, không có dấu hiệu của sinh linh nào. Ngay cả vật nuôi trong nhà cũng không có, nên Yi Eum đã đập mạnh vào cánh cửa.
“Có ai ở đây không? Anh Lee Soo Cheol, anh có ở trong đó không?”
Gương mặt của một người đàn ông lộ ra khi cánh cửa kính trượt mở. Hắn ta vẫy tay gãi đầu một cách bồn chồn rồi bước ra ngoài. Chiếc quần thể thao cũ kỹ cùng với mái tóc và bộ râu rậm rạp khiến khuôn mặt trông khó nhận dạng. Làm sao người báo tin có thể nhận ra được chứ? Thật là kỳ lạ.
Từ phía sau bức tường rào, anh bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đó, và hắn ta có vẻ hoảng hốt không nhỏ. Chỉ cần nhìn biểu cảm mặt là đã đoán được tình hình, Yi Eum liền dùng chân đạp mạnh vào cổng. Ngay lập tức, người đàn ông biến mất về phía sân sau.
Yi Eum vội vàng chạy vòng qua bức tường, lao về phía sau một cách khẩn trương. Đất nhão nhoét vì trận mưa hôm qua khiến việc tăng tốc trở nên khó khăn. Khi đến sân sau, anh thấy người đàn ông đó đã trèo qua tường và đang chạy về phía ngọn núi.
Yi Eum hét lớn gọi Nam Soo.
“Jung Nam Soo!”
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Soo vội chạy đến. Yi Eum chợt nhớ lúc trên đường đi, Nam Soo từng khoe mới mua một đôi giày mới. Đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Ai ngờ được lại phải chạy đuổi theo tên lừa đảo giữa đám bùn lầy vào đúng ngày mang đôi giày thể thao mới.
Tên tội phạm lao vào rừng, và Yi Eum cũng dồn hết sức đuổi theo để không bỏ lỡ. Nhưng kẻ chạy trốn phía trước chưa đi được bao xa đã trượt chân, lăn đùng ra khỏi sườn dốc. Ôi trời, Yi Eum vội men theo lối vừa đi xuống, mắt không rời tên tội phạm.
Tên tội phạm bị lăn xuống dưới rãnh nước, nằm chỏng chơ dưới bờ ruộng ôm lấy mắt cá chân rên rỉ đau đớn.
Nam Soo nhanh như cắt lao tới tóm gọn hắn khi hắn đang khập khiễng định bỏ chạy. Tên lừa đảo đã không kháng cự mà chấp nhận đầu hàng ngay lập tức. Sau khi đeo còng tay, cả người hắn ta lấm lem bùn đất. Riêng Yi Eum và Nam Soo cũng không khá hơn khi quần áo lấm tấm bùn từ đầu gối trở xuống.
“Chết tiệt! Đôi giày của tao!”
“Về nhà giặt ngay đi. Bùn khô khó giặt lắm đấy.”
Nam Soo càu nhàu tỏ vẻ khó chịu với tên tội phạm. Dù sao cũng đã lôi hắn tới lối vào, vấn đề là lên xe. Yi Eum lấy giấy báo từ cốp xe trải lên ghế sau rồi dặn thêm tấm lót chân phía trước. Xong xuôi, anh nhốt tên tội phạm vào xe rồi leo lên vô lăng.
“Này cảnh sát, anh phải đi rửa xe thôi. Tôi áy náy quá, biết làm sao đây.”
Tên tội phạm khẽ lên tiếng. Hắn là kẻ từng buôn bán ở chợ, kết thân với các tiểu thương rồi lừa đảo hàng chục tỷ trước khi bỏ trốn. Để giành được lòng tin, hắn đã dành gần 10 năm phục vụ tại khu chợ này.
“Cậu có muốn dừng lại ăn tô phở nóng trên đường không? Tôi biết một quán phở ngon quanh đây.”
Trong số những tên tội phạm bị bắt, kẻ có tài mồm mép nhất chắc chắn là tay lừa đảo này. Hắn nói năng khéo léo đến mức đôi khi khiến người ta hoang mang không biết có phải sự thật hay không. Không trách hắn có thể lừa đảo người khác một cách ma mãnh như vậy.
“Bớt nói nhảm đi và im lặng. Anh nghĩ chúng tôi đang đi chơi à?”
Khi Nam Soo quát lên, tên tội phạm lập tức mặt dài. Bỗng nhiên, hắn cúi người xuống thấp. Yi Eum nhận ra điều này qua gương chiếu hậu, và sắc mặt anh lập tức cứng đờ.
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Nam Soo cũng quay đầu nhìn lại.
“Anh cứ đề phòng tôi nghĩ mình sẽ làm chuyện gì dại dột thì người đàn ông kia lại có thứ gì đó trong tay.”
“Cái này nằm lăn lóc trên sàn.”
Nam Soo nhận lấy rồi chăm chú xem xét.
“Cái gì đây? Có ghi bằng tiếng Anh?”
Ban đầu Yi Eum chỉ liếc nhìn một cách vô thức nhưng suýt nữa thì anh giật bắn người. Thứ Nam Soo đang cầm chính là lọ thuốc ức chế Rut mà Choi Won Joon dùng ngày hôm qua.
“Rõ ràng hôm qua mình đã để cả lọ thuốc và ống tiêm trong hộp đựng. Không lẽ mình làm rơi lọ thuốc? Không biết liệu có làm rơi cả ống tiêm không nữa”. Tim Yi Eum đập thình thịch, anh vội giơ tay ra trước mặt Nam Soo:
“Đưa đây, để tôi vứt đi.”
“Đây là cái gì vậy?”
“Đây là thuốc bổ. Loại uống đó.”
Nam Soo nheo mắt lại, cố gắng đọc dòng chữ nhỏ xíu như hạt vừng. Ngay khi Yi Eum định giật lại, Nam Soo bỗng hét lên “A!”
“Vitamin D!”
“Hả?”
“Ở đây có ghi chữ Vitamin D siêu nhỏ này.”
“Ghi cái gì cơ?”
“Vitamin D ạ. Chờ em chút.”
Nam Soo không kịp ngăn cản đã lấy điện thoại tra cứu thuốc, rồi gật đầu. Đúng là vitamin D. Nhưng cái này hình như phải được bác sĩ kê đơn? Tiêm chích ấy. Anh uống cái này thật sao?
Nam Soo nhìn với vẻ mặt hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Yi Eum lần này thực sự đạp phanh gấp.
“Đưa đây, cái đó.”
Yi Eum giật lấy lọ thuốc từ tay Nam Soo, đối chiếu với bức ảnh trong điện thoại — đúng là Vitamin D.
“Ít nhất cũng phải xem kỹ chứ. Dù sao, tiêm hay uống thì chẳng khác nhau mấy nhỉ?”
Bàn tay cầm lọ thuốc của Yi Eum bắt đầu run bần bật. Nam Soo gọi “Tiền bối?”, nhưng tiếng gọi không thể lọt vào tai Yi Eum khi cơn giận đang dâng trào.
Thằng khốn này…! Yi Eum nghiến răng ken két khiến Nam Soo giật mình.
“Là… là em?”
Yi Eum trả lại điện thoại cho Nam Soo và đặt lọ thuốc rỗng dưới cửa xe.
“Anh ơi, em làm sai chuyện gì vậy?”
Nhìn Nam Soo bồn chồn không yên, Yi Eum cố nén cơn giận trả lời rằng không có chuyện gì đáng lo. Nhưng trái với lời nói, anh lái xe càng lúc càng hung dữ, đến mức vượt gờ giảm tốc khiến chiếc xe bật tung lên.
Nam Soo khẽ nắm lấy thanh chắn an toàn bên cạnh, còn tên tội phạm phía sau cũng phải dùng hai tay đeo còng níu lấy thanh chắn để giữ mạng.
Trên đường đến đồn cảnh sát, không ai dám lên tiếng trước không khí ngột ngạt tỏa ra từ Yi Eum, cả tên tội phạm vốn hay ba hoa cũng im thin thít như đóng khóa miệng lại.
Xuống xe tại bãi đỗ, Yi Eum để Nam Soo cùng tội phạm xuống rồi lùi xe mà chưa tắt máy.
“Tôi đi đâu đó một chút, cậu lo thủ tục báo cáo đi.”
“Anh đi đâu vậy? Để em lái xe cho anh nhé? Anh ổn chứ?”
“Ổn mà. Bình thường.”
Vừa dứt lời, anh quay vô lăng phóng thẳng ra đường lớn. Liên tục gọi cho Choi Won Joon nhưng chỉ nhận được tin nhắn tự động. Sau vài lần thử không thành, anh hướng xe về phía công ty của hắn.
Tên khốn đó. Đồ khốn kiếp. Thằng chó đẻ. Hắn ta lấy cớ là mất trí nhớ để lừa gạt anh một cách trắng trợn như vậy sao?
Grrr, tức quá nên anh đấm mạnh vào vô lăng. Trong lúc chờ đèn đỏ, anh cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Nhưng cơn giận bốc lên đầu chẳng dễ nguôi ngoai. Anh bật radio lên hy vọng nghe chút nhạc nhẹ cho dịu thần kinh, nhưng lại văng vẳng giọng phát thanh viên:
Yi Eum lắng nghe tin tức. Tập đoàn Sehwa tổ chức đám cưới? Choi Won Joon vẫn còn độc thân sao? Đáng lẽ hắn đã khá lớn tuổi rồi. Cơn giận dữ chợt tan biến, anh tò mò không biết ai trong hai người sắp kết hôn, khi giọng phát thanh viên tiếp tục vang lên.
Yi Eum đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước với khuôn mặt như vừa bị đấm. Bíp bíp— tiếng còi xe vang lên phía sau khiến anh chợt nhận ra mình đang dừng đèn đỏ mà quên cả di chuyển khi đèn xanh bật sáng. Anh bật đèn hazard, tấp xe vào lề đường rồi bật cười ngao ngán.
Đúng lúc đó, Choi Won Joon gọi điện tới.
Yi Eum không bắt máy, anh quay đầu xe và bắt đầu quay ngược lại con đường mình vừa đi.