Chương 196
196. – nhabachi
Chính Shin Haebeom là người đề nghị Jin Chiwoo gia nhập quân ngũ, anh đã hứa với Jin Chiwoo, suốt ngày chỉ biết than thở sống ở tầng hầm 108 thấy ngột ngạt quá là sẽ cho hắn nhìn thấy ánh mặt trời, thuyết phục hắn cả hai sẽ nhau cùng leo lên nơi cao hơn.
Beom-ah.
“Gì?”
Cẩn thận đấy.
“Mày bị gì vậy? Chiwoo, mày động vô bộ sưu tập của tao rồi hả? Làm vỡ cái gì à?”
Đéo có thằng điên! Tao nhạy cảm với chất nổ lắm đấy.
“À…”
Shin Haebeom bật cười:
“Biết rồi, tao sẽ cẩn thận.”
Không có giỡn đâu tối qua tao mơ thấy răng rụng.
“Hàm trên hay dưới?”
Dưới.
“Thế thì không phải tao.”
Anh liếc nhìn gương chiếu hậu:
“Tao biết là ai rồi.”
Nói quần què gì vậy?
Hệ thống định vị tự bật khi khởi động xe thông báo đã đến nơi, trung tâm văn hóa với gạch ngói đỏ đồ sộ hiện ra trước mặt.
“Tao đi làm đây, hyung-nim, cúp máy.”
Đéo phải mỗi mày bận! Tao cũng bận chết đi được!
Jin Chiwoo đầu dây bên kia có hơi căng thẳng hơn thường lệ, không phải vì thiếu tin tưởng mà là người ta có cách thư giãn riêng, chính là lắng nghe giọng nói của lãnh đạo đáng tin cậy ấy.
Shin Haebeom cười nhẹ, nhét điện thoại đã ngắt vào túi:
“Thằng này, tự mình bận rộn một mình thì có.”
Jin Chiwoo lầm bầm nhìn màn hình hiện “Cuộc gọi kết thúc”. Đúng khó phân biệt ai cúp máy trước, nhưng thôi tạm quy kết cho bạn mình vậy.
Thời ở trong Biệt Đội Pháo Hôi, Shin Haebeom nổi tiếng trùm sò, cần gì là trộm nấy, từ lương thực, nguyên liệu nấu ăn đến đồ gia dụng. Thậm chí còn từng lấy trộm cả giấy vệ sinh phòng sĩ quan chia cho tiểu đội nữa, ấy thế mà đồng đội ca ngợi anh như “anh hùng cướp của nhà giàu”, nhưng với Jin Chiwoo đó đơn giản là ăn trộm.
Hắn đã khuyên Shin Haebeom vô số lần: “Mày kiếm tiền được mà, đừng làm trò bẩn thỉu này nữa.” Nhưng anh vẫn không bỏ cứ biện minh: “Đó là phần của chúng ta, tao chỉ lấy lại những gì bọn chúng cướp đi thôi.”
Sau cái chết của Choi Geumho thì Shin Haebeom đã thôi trộm cắp, bắt đầu nghiêm túc đi theo con đường của Kwon Joohyuk.
Ki Woohee lại cho rằng anh trộm cắp vậy cũng coi như là một cách giải tỏa áp lực trong quân ngũ, giống học sinh trộm vặt vì stress, nhưng Jin Chiwoo thì nghĩ khác: Shin Haebeom vốn mắc bệnh trầm cảm, cũng suýt tự sát khi ước mơ bị dập tắt ngưỡng cửa trường nghề, trộm cắp là cách anh tự chữa lành thay vì tự hủy hoại.
Jin Chiwoo vỗ vai Um Seongwon đang diện vest lại cho chỉn chu:
“Tôi nói thế này vì hình như phóng viên đang ác quỷ hóa nó hơi quá rồi đấy.”
“À… vâng…”
“Shin Haebeom cũng là con người, với cậu thì nó có thể là một thằng vô cảm, nhưng thực ra nhạy cảm hơn cậu tưởng đấy, là một người rất tinh tế đấy, với còn có sở thích sưu tập tách trà nữa, đúng chuẩn nghệ sĩ bí ẩn.”
Um Seongwon đứng như trời trồng, cố tìm mối liên hệ giữa sưu tập tách trà với tính nghệ sĩ, mà càng tìm nó càng ẩn đi. Hai bàn tay Jin Chiwoo đập mạnh xuống vai hắn!
“Ái!”
Dù chỉ là đánh qua lớp vải mà vẫn đau điếng người, đảm bảo thâm tím là cái chắc.
“Phóng viên, ráng làm cho tốt được chứ?”
Jin Chiwoo cười tươi, khoe hàm răng trắng đều đến khó tin, dấu hiệu của răng sứ đó.
Um Seongwon bước vào thang máy, nuốt trôi mấy lời để mà Jin Chiwoo nghe thấy thì có nước mà bể đầu.
Jin Chiwoo đứng sát sau lưng lên tiếng:
“Làm tốt đi. Nếu thành công, tôi sẽ biến ước mơ cả đời của phóng viên Um thành hiện thực. Không hứa trước được, nhưng vào ngày cậu trở về, tôi sẽ sắp xếp buổi gặp riêng giữa Thiếu tướng Shin với cậu tại văn phòng tầng 12, nên là thẳng lưng lên, kiểm soát biểu cảm đi hả? Đời người thay đổi đường hướng suốt mà, cậu đi làm cũng lâu rồi, sao còn nhát gan thế?”
Giọng Jin Chiwoo trở nên tinh tế:
“Cái thằng Haebeom đó, có gì mà thích quá vậy?”
“…”
“Ừ thì nhìn nó dữ dằn thật, nhưng có sức hút kỳ lạ.”
Vai Um Seongwon giật giật.
“Không phải chuyện cá nhân, chỉ là…”
“Vậy à? Thế nghiên cứu kỹ thế chỉ vì tò mò thôi sao? Có khi tôi nhờ cậu viết hồi ký cho nó sau.”
Um Seongwon cúi gằm mặt. Khoảng thời gian từ tầng hầm lên tầng một bỗng dài vô tận.
Shin Haebeom đỗ chiếc BMW của Ham Youngjae cạnh chiếc Jima chứa chất nổ, chiếc xe tải dài đã che khuất nó đi.
Những người tham dự chưa tới, chỉ có đội chuẩn bị hội nghị và vài thành viên của Phong Kỷ Giáo đi đi lại lại. Ki Woohee với Sung Jaekyung đang ở trong hội trường. Có hơi áy náy khi nghĩ đến hai người họ thật – chắc đang toát mồ hôi luyện tập mà không có trưởng nhóm bên cạnh.
Shin Haebeom vươn vai, nghiêng cổ sang hai bên rồi lắc nhẹ cổ tay. Anh bước ra khỏi xe tiến về phía cốp. Ham Youngjae đang trong giai đoạn thập tử nhất sinh, không được cứu chữa là khỏi qua cung trăng đêm nay được. Đó chính xác là điều Shin Haebeom muốn với cả Ryujin nữa.
“Bỗng có một giọng nói kỳ lạ vang lên, cơ thể phản ứng trước cả não nữa.”
Khoảnh khắc ấy Ryujin như bước gần hơn tới hình mẫu con người lý tưởng trong mắt Shin Haebeom.
Anh nhìn xuống Ham Youngjae, mi mắt tím bầm, nước bọt lẫn máu chảy từ mép thấm ướt sàn cốp. Shin Haebeom nhìn cánh tay gãy nát của hắn, xương vỡ vụn, có sống cũng thành tàn tật mà thôi. Với một tay giang hồ chuyên nghiệp, chết sớm còn hơn sống tàn tật.
Shin Haebeom ngồi lên thành cốp rồi châm một điếu thuốc.
“Tỉnh dậy đi.”
“…”
“Tao biết là mày tỉnh rồi.”
“…”
“Muốn tao đập nát đầu gối không?”
Mi mắt Ham Youngjae mở ra, hắn định hét lên nhưng bàn tay Shin Haebeom đã bịt lại. Anh đưa đầu lửa áp sát mí mắt hắn, khẽ cười nhạt:
“Tao có cái muốn hỏi.”
Ham Youngjae chớp mắt liên hồi. Là một người am hiểu tra khảo, Shin Haebeom hoàn toàn là hiểu ý: “Cái gì tôi cũng sẽ làm hết, xin hãy cho tôi được sống.”
“Mày có thích Jeong Ryujin không?”
Đồng tử Ham Youngjae giãn ra, mí mắt giật liên hồi, não hắn đang cố gắng phân tích tình huống. Shin Haebeom không cho hắn lựa chọn, túm tóc kéo đau điếng:
“Trả lời, có hay không?”
Ham Youngjae lắc đầu, cứ nói “không” đi là câu trả lời an toàn nhất rồi. Hắn chẳng biết cảm xúc thực sự của Shin Haebeom dành cho Ryujin là như nào.
“Thật à?”
“Ughhhhh!”
Đầu lửa ấn mạnh vào trán Ham Youngjae, mùi protein cháy khét lẹt. Hắn càng giãy giụa tay Shin Haebeom càng siết chặt.
“Mày từng dụ dỗ nó bằng xe máy phải không?”
Ánh mắt kiểu “Sao lại biết?” hiện rõ mồn một, Shin Haebeom cười khúc khích:
“Sáng nào mày cũng hứa đưa nó đi học, hứa dạy lái xe cho, còn dụ dỗ làm bạn. Bộ nhìn nó dễ bắt nạt lắm hả? Cứ làm như đói khát tình cảm lắm, chỉ cần chút tử tế là sẽ mê mày hay sao?”