Chương 2
Chương 2.
“Ông ăn chưa ạ?”
Hajin kiểm tra tủ lạnh lớn bên trong. Càng nằm viện nhiều, Chủ tịch Kwon càng trở nên kén ăn. Vì vậy, cậu phải tự tay nấu cháo bào ngư mà ông thích rồi ép ông ăn thì ông mới chịu ăn chút ít.
“Cậu lo cái mặt gầy trơ xương của cậu kia đi, đừng có lo chăm ông già sắp chết như ta.”
Chủ tịch Kwon trách mắng Hajin, người vừa đến đã lo chuyện ăn uống, ông từ từ ngồi dậy.
“Không được đâu. Cháu phải giữ dáng.”
“Giữ gì mà giữ.”
“Người ta bảo làm diễn viên thì giữ dáng là chìa khoá đấy ạ.”
“Thật sự cháu định làm cái nghề bán mặt đó sao?”
Chủ tịch Kwon cau mày hỏi bằng giọng không hài lòng.
“Sao lại không ạ? Cháu của ông cũng vậy mà.”
*‘Cháu’ ở đây chỉ cháu nội, cháu ruột của ông
Hajin cười nhẹ đáp lại. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hajin nghiêm túc tìm kiếm công việc phù hợp có thể giúp cậu sống tự lập. Cậu không có kỹ năng nào có thể học ngay lập tức, mà thời gian thì không đủ để cậu theo con đường học vấn, khiến cậu đau đầu vô cùng. Khi ấy, cậu được một người trên đường mời gọi. Anh ta hỏi liệu cậu có từng nghĩ đến việc trở thành người nổi tiếng không?
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu thấy ý kiến này cũng không tệ. Dù không phải kiểu người thích nổi bật trước đám đông, nhưng giờ cũng vừa tròn hai mươi, đã là người trưởng thành rồi, nên Hajin muốn rời khỏi ngôi nhà đó. Bằng chính khả năng của mình. Cậu chẳng biết gì về diễn xuất, nhưng khi nhận vai quần chúng hay vai phụ nhỏ để làm thêm, cậu thấy rất thú vị.
“Thằng nhóc Sabin đó từ nhỏ đã thế rồi.”
Khác với cậu, người chỉ vừa mới bắt đầu sống tự lập, Kwon Sabin, con trai út nhà Kwon, lại khác. Nghe nói mặc dù là alpha trội, nhưng lúc mới sinh, gương mặt xinh đẹp của hắn khiến mọi người nhầm tưởng thành omega trội. Sau khi lớn lên, hắn vẫn sở hữu vẻ ngoài xinh xắn không gì sánh bằng, đến mức chính nó trở thành một vấn đề lớn.
Mẹ của Sabin vì khuôn mặt đó mà rất đau đầu, ngày nào bà cũng nhận được lời mời gia nhập ngành giải trí, làm người mẫu, nên cuối cùng đành phải cho Sabin debut từ khi còn nhỏ. Các công ty nổi tiếng đều để mắt đến Kwon Sabin, khiến mẹ hắn phát ngán. Tuy nhiên, họ không phải những người duy nhất nhắm vào hắn. Chỉ vì sở hữu gương mặt còn đẹp hơn cả omega nữ, nên hồi nhỏ còn xảy ra vài vụ bắt cóc bất thành. Mẹ Sabin không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho hắn trở thành người của công chúng để bảo vệ chính bản thân, bà nghĩ như vậy sẽ ít rắc rối, ít nguy hiểm hơn, nên buộc phải chấp nhận. Nhờ đó, Kwon Sabin từ nhỏ đã xuất hiện trong nhiều phim ảnh, quảng cáo, và danh tiếng của hắn cũng không hề nhỏ.
“Dù không bằng cậu ấy, nhưng cháu cũng muốn đủ lớn để tự kiếm cơm.”
“Thằng ngốc này, sao cháu cứ phải đi kiếm việc trong đó làm gì? Lão già này vẫn còn sống sờ sờ đây mà.”
“Vậy nên ông mới làm vậy sao?”
Hajin cười nhẹ hỏi lại. Cậu ngồi xuống ghế gần giường bệnh, cẩn thận sắp xếp lại đống đồ lộn xộn của ông.
Trước câu hỏi bất ngờ, Chủ tịch Kwon im lặng một hồi. Khụ, ông hắng giọng lớn vờ bình tĩnh.
“Tất cả là vì cháu thôi.”
“…Nhưng chuyện này vẫn quá vô lý rồi, ông ạ.”
“Vô lý gì chứ? Dù sao hôn nhân của hai cháu cũng đã được sắp đặt từ trước khi cháu sinh ra rồi.”
Điều đó cậu cũng đã nghe qua. Hai chủ tịch đời trước đã tự ý sắp đặt hôn sự cho cháu trai, cháu gái của mình trước khi chúng được sinh ra.
“Ông biết rõ anh Sayoung đang hẹn hò với anh Yeonwoo mà.”
“Hai đứa nó tự hiểu nhầm đấy. Tưởng rằng hôn nhân được sắp đặt là dành cho chúng nó, nên mới tự tưởng tượng ra thôi.”
“Ông…”
“Hajin à.”
Thấy Hajin lộ rõ vẻ ngượng ngùng, Chủ tịch Kwon nắm lấy tay cậu. Ông vốn yêu thương Hajin từ nhỏ. Mẹ của Hajin, Yoo Kyunghee, được ông xem như con gái ruột. Ông là người không có con gái, nên hết lòng yêu thương Kyunghee, và Hajin lại là đứa trẻ Yoo Kyunghee hy sinh cả mạng sống để sinh ra. Hơn nữa, vì sinh ra là beta, cậu luôn bị mọi người khinh thường và phớt lờ, nên ông càng thương xót Hajin hơn. Giờ đây đã hai mươi tuổi, hôm nay còn mang gương mặt sưng vù đến thăm ông, lại còn chăm lo việc ăn uống… ông không thể không thấy xót xa.
“Dạo này ông hay nhớ đến Kyunghee lắm.”
“…Mẹ cháu ạ?”
“Ừ. Cơ thể ông không còn như trước, chắc cũng không sống được bao lâu nữa.”
“Sao ông lại nói vậy…? Huyết áp lại không ổn ạ? Hay có biến chứng gì hả ông…?”
“Cháu lo thân mình trước đi, đừng lo cho ông già sắp chết này.”
“Ông…”
“Nếu ông chết đi, thì ai sẽ bảo vệ cháu đây? Bọn chúng đánh cháu ra nông nỗi này ngay cả khi ông vẫn còn sống sờ sờ đây.”
Chủ tịch Kwon trừng mắt về phía má vừa bị Seong Soohyun đánh bầm tím của Hajin.
“Tới lúc ông biến mất rồi, không ai biết được chúng sẽ làm gì với cháu đâu.”
“…Cháu nghĩ chắc, cùng lắm chỉ bị đuổi thôi…”
Hajin cũng biết rõ. Cậu vừa là con của vợ lẽ đã qua đời, lại là beta. Bọn họ không có lý do gì để giữ cậu lại, nhưng nhờ có Chủ tịch Kwon cậu mới được ghi vào hộ khẩu, cho ăn ở tại nhà chính. Đối với cậu, chủ tịch Kwon như thể ông ngoại duy nhất còn sống, luôn dõi theo Hajin. Việc ông đặc biệt yêu quý Hajin là điều ai cũng biết ở cả hai gia tộc.
“Cháu ngây thơ quá. Chẳng qua cháu còn trẻ nên không biết thôi. Sau khi ông chết, không chừng chúng bán cháu cho lão già giàu có nào đấy cũng nên. Hình như gọi là ‘hôn nhân chính trị’ gì đó thì phải.”
Hajin chớp mắt trước những lời chính cậu cũng không ngờ tới.
“Không đâu… làm gì đến mức đó ạ…”
“Ông ghét phải chứng kiến những gì lũ khốn họ Seong đó làm lắm rồi. Cố chịu đựng đến tận giờ cũng là vì người bạn đã khuất và vì Kyunghee thôi.”
“……”
“Vậy nên, nếu ông không còn nữa, thì phải có ai đó khác bảo vệ cháu.”
“…Cháu không còn là con nít nữa mà…”
“Với lại, cháu… chẳng phải từng thích thằng nhóc Sayoung đó sao?”
“Ha, ông à!”
Hajin tròn mắt, vội lắc đầu. Không phải vì câu nói đột ngột kia, mà là vì ngạc nhiên khi ông biết chuyện đó khiến cậu hoảng hốt, gấp gáp phủ nhận.
“Không, không có đâu ạ! Ông nói gì vậy chứ!”
“Không cái gì. Cháu tưởng lão già này không biết từ nhỏ cháu hay lén lút nhìn Sayoung à.”
Chủ tịch Kwon nheo mắt đầy ý cười, nhìn Hajin bằng ánh mắt ranh mãnh như thể đang châm chọc. Ông là người có tài năng kinh doanh phi thường, biến công ty tầm trung, thành tập đoàn lớn, sở hữu tư duy tài chính vững chắc và quyết đoán. Là người nghiêm khắc và máu lạnh, ông ép con cháu mình phải cạnh tranh từ nhỏ.
Một người như thế ấy vậy mà lại tỏ ra thân thiết với Hajin như ông già hàng xóm. Điều này cũng dễ hiểu, mỗi hay tin ông nhập viện, Hajin luôn đến thăm, chơi cờ cùng để ông đỡ buồn chán, cậu còn đọc sách cho ông nghe. Ngay cả khi còn bé, vào ngày của Cha Mẹ, cậu đều sẽ đến thăm và tặng hoa. Hơn nữa, Hajin vừa tròn hai mươi tuổi, ông hiểu rõ đứa trẻ này đã phải chịu đựng bao nhiêu sự ghẻ lạnh và ngược đãi như thế nào trong suốt quãng thời gian lớn lên.
“Tất cả là vì cháu, nên đừng cãi lại mà hãy nghe lời ông.”
Chủ tịch Kwon nói thêm, như đang thuyết phục.
“…Nhưng mà thay đổi di chúc như thế thì…”
Việc khiến cả nhà đảo lộn là do tin Chủ tịch Kwon thay đổi di chúc. Nhưng thứ còn làm người ta sốc hơn là nội dung thay đổi.
Nếu cháu trai Kwon Sayoung kết hôn với Seong Hajin của tập đoàn Seongsan, thì sẽ được thăng chức giám đốc, đồng thời được thừa kế 7% cổ phần tập đoàn HK. Con số 7% ấy đủ để Sayoung bắt kịp Sahee, người có tỷ lệ kế nhiệm gần như là chắc chắn. Tỷ lệ thừa kế khi ấy gần như chắc chắn sẽ bị Kwon Sayoung đảo lộn hoàn toàn. Khi Sahee và Sayoung đang trong thế cân bằng, thì chuyện ai là chủ tịch tiếp theo của tập đoàn HK sẽ được hé lộ.
Kwon Sahee lớn hơn Kwon Sayoung năm tuổi, lại cực kỳ xuất chúng. Đến ngay cả Kwon Sayoung, dù được coi là thiên tài, cũng khó có thể bắt kịp. Đó là điểm yếu lớn của hắn, và cho đến lúc di chúc được thay đổi, ngay cả Sayoung cũng không hề nghi ngờ chuyện Sahee sẽ là người thừa kế tiếp theo. Tuy nhiên, việc chuyển nhượng những 7% cổ phần, đồng nghĩa với việc Chủ tịch Kwon đang trao cơ hội cho Sa Yeong tranh cử chức chủ tịch.
Nói cách khác, chỉ khi kết hôn với Hajin, Sayoung mới có cơ hội. Một điều kiện mà Kwon Sayoung khó có thể từ chối.
RẦM!
Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bật mở. Trong khi Hajin vẫn còn đang bối rối không biết nói gì, thì một người đàn ông trông có vẻ hơi kích động bất chợt xuất hiện. Hajin chết lặng trước người vừa đột ngột bước vào. Vạt áo khoác của anh ta phất mạnh theo chuyển động vội vàng. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng cũng trở nên hơi rối, và cùng với tiếng thở dồn dập, giọng nói trầm thấp vang lên.
“Thưa Chủ tịch.”
Hajin ngay lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Với ánh nhìn luôn mang theo vẻ mỉa mai đặc trưng của hắn, Hajin vô thức căng thẳng. Hắn ta mang đến cảm giác căng thẳng chỉ bằng sự hiện diện của mình. Đường xương hàm sắc nét, đôi môi thanh thoát, hốc mắt sâu và cả khuôn mặt khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ. Hắn là người vốn sinh ra đã có khí chất khiến người khác lay động.