Chap 36
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch nha
Phụ nữ gia tộc Friedrich đều tốt nghiệp từ Đại học Hoàng gia Eisenwald như một truyền thống. Ngay cả mẹ của Everhart, Eleanor, cũng từng là giáo sư tại Đại học Hoàng gia cho đến vài năm trước.
Karl Heinrich không có lý do gì để nghi ngờ lời Everhart.
Everhart mở chiếc túi mang theo và xé lớp lót của tấm panel. Từ bên trong lộ ra các bộ phận súng.
Những khẩu súng lục quân đội Eisenwald sử dụng đều là vũ khí vận hành bằng ma lực nội tại, ngoài khe đá ma thuật thay thế băng đạn và phần nòng súng, hầu như không cần chỉnh sửa gì thêm trên thành phẩm.
Tuy nhiên, đá ma thuật phi tuyến tính có tính dùng một lần như đạn hiện đại, nên đương nhiên cấu tạo cũng tương đồng với súng hiện đại.
Dĩ nhiên là do cậu chế tạo rồi.
Ngay khi Everhart thành lập công ty quân khí Blitzdeck thông qua Graf, cậu đã đăng ký vô số bằng sáng chế và độc quyền chúng.
…Dù phần lớn chỉ là những thứ đã tồn tại ở thời hiện đại. Ngay cả khẩu súng Everhart đang lắp ráp cũng y hệt mẫu Glock đời đầu.
Everhart nhanh chóng ghép xong khẩu súng lục, trao cả súng lẫn đạn cho Karl Heinrich.
“Này, anh thực sự nghĩ bọn chúng sẽ tham lam đến mức đó sao?”
“Đương nhiên.”
“Ha, thành thật mà nói, tôi không chắc lắm…”
Tình huống này không nằm trong kế hoạch của Everhart. Nó bất ngờ tới mức, thú thật, khá là đáng sợ.
Chính Karl Heinrich là người đầu tiên đề xuất chiến dịch này với Everhart, và lần này, Everhart đã chấp nhận.
‘Đối phương đang cố gặt hái điều kiện tốt bằng cách đe dọa một doanh nhân.’
Dù tuyệt vọng đến đâu, liệu họ có thực sự ngu ngốc đến mức gọi một doanh nhân ra nước ngoài?
Nhưng từ khi xuyên thành tên lính vứt đi, có khi nào cậu không cảm thấy khiếp sợ đâu chứ? Everhart lại một lần nữa thúc dậy tinh thần.
Chà, chẳng phải cậu đã cũng từng dính líu thể xác với Karl Heinrich sao? Nghĩ tới chuyện như vậy mà cậu còn làm được, đột nhiên mọi chuyện có vẻ bớt đáng sợ đi.
“Nếu cậu không yên tâm, cứ ở lại đây và bảo là bị ốm đi.”
“Đùa à? Anh không thấy bọn họ nghi ngờ chúng ta trên xe sao? Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.”
Một mình ở lại, lỡ mà bị bắt cóc rồi biến mất không dấu vết thì chết cậu à.
‘Chẳng còn cách nào khác, đành phải tin tưởng thôi.’
Xét cho cùng, chẳng phải hắn là nhân vật quét sạch giới quý tộc để trở thành kẻ độc tài, vai phản diện cuối cùng trong truyện sao?
Dù không chắc về ngoại truyện của nhân vật chính, nhưng biết đâu hắn lại có chút ngoại truyện của phản diện. Những tên phản diện thực thụ thường bất bại cho đến khi bị nhân vật chính kết liễu.
࿐⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Hôm sau, Harkel Rommel – người đã đưa hai người tới Graupfeld tới thăm.
“Căng thẳng quá.”
“Cậu sợ rồi à?”
“Làm gì có.”
Bên cạnh anh ta là ba binh sĩ vũ trang.
Họ rời khách sạn và lên xe. Tính cả tài xế, trong xe có bốn người, phía sau còn vài chiếc xe khác bám theo.
Một áp lực không lời như đè nặng lên họ. Everhart và Karl Heinrich giả vờ im lặng bình thản.
“Tối qua anh ngủ ngon không?”
“Cũng tạm.”
Karl Heinrich trả lời trống không, ngậm điếu thuốc vào miệng. Everhart hiểu ý, mở cửa sổ cho hắn. Trông họ đúng như một cặp thư ký – sếp.
“Haha, nói vậy thôi chứ tối qua máy hát cứ chạy suốt đêm…”
“Tiếng súng ồn quá. Lần sau có lẽ nên ở khách sạn khác.”
“Hừm, xin lỗi về chuyện đó. Thành thật xin lỗi vì sự bất tiện.”
Vì đêm qua quả thực có tiếng súng và ồn ào suốt, Harkel không nói thêm gì.
Xe ra khỏi ngoại ô Nordensk rồi dừng giữa đường.
“Từ đây phải đổi sang xe khác.”
Cửa kính chiếc xe đối diện được dán giấy đen kín.
Everhart bước ra trước, mở cửa cho Karl Heinrich. Giữa hàng ghế sau và chỗ tài xế có tấm thép dày ngăn cách.
Qua khe hở nhỏ của tấm sắt, giọng nói của Harkel Rommel vang lên.
“Vì vị trí mỏ đá ma thuật phải được giữ bí mật, mong các anh thông cảm.”
“Đừng lo, chuyện nhỏ.”
Everhart nuốt trọn cụm từ “lắm chuyện” vào trong cổ họng. Cậu chưa từng thấy ai tỉ mỉ và nhạy cảm như Karl Heinrich. Đến tận hôm qua, hắn vẫn còn đang ghi nhớ bản đồ.
Ngay cả bây giờ, có lẽ hắn vẫn đang tính toán lại lộ trình, ước lượng tốc độ và hướng đi.
Everhart bực bội trong lòng nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh như tiền. Dĩ nhiên, cậu cũng cố thức cùng Karl đến khuya thế nên sáng nay mắt cậu đã thâm quầng vì thiếu ngủ.
Chiếc xe chở ba người lại tiếp tục lăn bánh. Sau hai giờ đồng hồ, họ dừng chân bên sườn núi. Cửa xe được mở từ bên ngoài.
Những người lính vũ trang canh gác lối vào mỏ đá.
“Lớn hơn tôi tưởng.”
“Đây chỉ là phần nhỏ thôi.”
Theo chân Harkel vào sâu trong mỏ, cảnh tượng khai thác đá ma thuật hiện ra trước mắt.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, họ men theo đường hầm đi xuống lòng đất.
‘Đường hầm ngầm sao.’
Trong nguyên tác, chính đường hầm bên dưới mỏ đá ma thuật này đã khiến họ gặp không ít khó khăn.
Xuống sâu dưới hầm mỏ, một người đàn ông với đầy lính vũ trang bảo vệ tiến lại gần. Ông ta đã ngoài tứ tuần, da ngăm, tóc xoăn.
‘Erich von Werner.’
Lãnh tụ của Graupfeld, một quý tộc mang họ “von”.
Ông ta thuộc dòng dõi Grauin, gia tộc Werner vốn là dòng họ quyền thế bậc nhất Graupfeld.
Khi mâu thuẫn với chính quyền Eisenwald về phân biệt đối xử với người Grauin lên cao, gia tộc Werner trở thành lực lượng chủ chốt trong Nội chiến Graupfeld.
Dù không phải lúc nào cũng do người nhà Werner nắm quyền, nhưng kẻ độc chiếm mỏ đá ma thuật này nắm trong tay quyền lực khổng lồ.
Khác với Rudolf, tên này không thể để sống.
Karl Heinrich và Erich chào hỏi nhau. Karl Heinrich liếc nhìn những người đàn ông đang cầm súng máy.
“Xin lỗi vì phải tiếp đón anh theo cách này. Nhưng tôi đã nhận được quá nhiều lời đe dọa giết chóc.”
Trên thực tế, quả thật có những thế lực trong Graupfeld muốn giết Erich để tự mình trở thành thủ lĩnh.
“Thế sao.”
“Chúng ta hãy nói chuyện bên trong.”
Erich dẫn hai người vào một đường hầm chật hẹp. Khi họ sắp đi qua đường hầm, một người đàn ông chặn đường Everhart. Everhart cố gắng lách qua nhưng hắn không nhúc nhích.
“Chỉ một người được phép vào thôi. Thư ký xin hãy đợi ở đây.”
Karl Heinrich, người đã đi qua khỏi người đàn ông đó, liếc nhìn lại Everhart.
“Tốt nhất là đợi ở đây. Tôu sẽ ra ngay.”
“Haiz, tôi hiểu rồi.”
Cuối cùng Everhart lùi lại.
Karl Heinrich và Erich đi sâu hơn vào bên trong.
Everhart đứng dựa vào một bên tường.
࿐⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Một tiếng, hai tiếng, thời gian trên chiếc đồng hồ trong tay áo cậu cứ thế trôi qua.
Sau ba tiếng đồng hồ, Everhart buộc phải thừa nhận dự đoán của Karl Heinrich là đúng.
“Họ đang đe dọa bọn mình.”
Erich muốn sử dụng các mỏ đá ma thuật và tài nguyên khác để khiến Graupfeld độc lập. Lý do là để cho người dân Graupfeld có nhiều tự do hơn, nhưng thực tế, thứ ông ta muốn là quyền lực.
Dù mang họ “von” nhưng gia tộc Werner đã bị tước bỏ tước hiệu quý tộc từ lâu, và ông ta là một trong những kẻ bị quân đội Eisenwald truy nã gắt gao nhất.
“Ông ta hẳn đã coi đây là cơ hội kết nối với các nước khác.”
Có lẽ ông ta muốn tị nạn, và không nghi ngờ gì rằng sẽ có khá nhiều lợi ích khi đe dọa các nhà tư bản nước ngoài.
Mặc dù không nghe trực tiếp, nhưng rõ ràng Karl Heinrich đang cố tình lái câu chuyện. Hắn khá thành thạo trong kiểu đối thoại này.
Khoảng năm tiếng đồng hồ sau, Everhart bắt đầu cảm thấy bực bội. Cậu tiến lại gần gã đàn ông đang gà gật với khẩu súng máy, gương mặt đầy vẻ bất mãn.
“Gì, muốn gì đây?”
“Phòng vệ sinh ở đâu?”
Mấy gã đàn ông bối rối khi cậu đột ngột đòi đi vệ sinh.
“Chúng ta vẫn đang trong cuộc trò chuyện, đợi một chút đi.”
“Bắt tôi đứng đây năm tiếng đồng hồ rồi mà còn nói thế? Không cho ăn thì ít nhất cũng phải cho đi vệ sinh chứ! Bàng quang tôi sắp nổ rồi! Muốn tôi làm gì? Ị ngay tại đây à?”
Khi Everhart bắt đầu cởi thắt lưng ngay tại chỗ, mấy gã đang ngáp ngủ giật mình. Cuối cùng, một trong số họ chửi thề.
“Thằng điên này.”
“Nói gì đấy tên kia?”
“Là thư ký thì nên biết điều im lặng cho tử tế đi. Muốn chết à?”
“Anh đang khiêu khích tôi đấy sao…?”
“Này! Bình tĩnh đi. Có phải chỉ cần giải quyết nhu cầu cá nhân không?”
Một gã trông như đầu đảng ngăn những người khác lại. Everhart quay đầu lại với vẻ khó chịu.
“Hừ, Elden. Cậu dẫn cậu ta đi.”
“Rõ.”
Một thanh niên trạc tuổi Everhart ra hiệu cho cậu đi theo. Trên đường đi, Everhart quan sát xung quanh. Những sợi dây dài và đường ống chạy ngang dọc trên trần và tường đường hầm.
Cậu được dẫn đến một nhà vệ sinh tạm bợ chỉ là cái hố đào dưới đất.
Elden đứng trước cửa sắt, nói rằng không muốn vào bên trong.
“Nhanh lên đi.”
Everhart cố ý càu nhàu khi bước vào. Vì là đường hầm dưới lòng đất không có hệ thống ống nước, mùi hôi thối xộc lên kinh khủng.
Khi vào trong, Everhart lấy tay áo che mũi và rút ra khẩu súng lục đã giấu kín.
Cánh cửa sắt không chạm tới trần nhà, để lộ toàn bộ hệ thống điện bên trên.
Everhart cẩn thận quan sát phía trên, cố tình giữ im lặng.
“Này.”
“……”
Quá yên lặng so với một người đang đi vệ sinh, và thời gian trôi qua khá lâu.
“Sao còn chưa chịu ra ngoài nữa?!”