Chap 37
Đọc duy nhất trên julycomic để ủng hộ nhóm dịch nha
Elden cảm nhận được điều bất ổn, dùng súng đá mạnh cánh cửa sắt. Ngay trước mặt hắn là chiếc đồng hồ đeo tay, có lẽ thuộc về Everhart.
Đó là chiếc đồng hồ xa xỉ cao cấp, nên gã đàn ông vô thức cúi xuống nhặt. Chính khoảnh khắc ấy.
Đoàng!
“Á!”
Everhart – người vẫn núp sau cánh cửa – lộ diện và bắn xuyên đầu đối phương.
Máu bắn tung tóe khi xác hắn đổ ập xuống sàn. Everhart lập tức lật người tử thi, đoạt lấy khẩu súng máy trên người hắn.
Dù đã dùng ống giảm thanh, tiếng động lạ vẫn khiến lũ lính ùa đến.
Tạch tạch tạch
Everhart ngắm bắn chính xác vào hệ thống dây điện và cầu dao lộ thiên.
Rẹt rẹt rẹt
Tia lửa bắn lên trần nhà, cả khu vực chìm vào bóng tối trong chớp mắt. Đó là hạn chế của đường hầm ngầm chật hẹp – hệ thống điện cực kỳ bất ổn.
‘Máy phát điện sẽ sớm được khởi động thôi.’
Phụt
Một phát súng có tiếng nổ khẽ vang lên từ phía đối diện. Everhart đoán Karl Heinrich đã di chuyển theo tín hiệu của mình.
“Cái quái gì đang xảy ra vậy!”
“Elden!”
“Thư ký mà cũng biết bắn súng sao!”
Trong bóng tối, những bóng người hỗn loạn lờ mờ hiện ra. Một tên bật đèn pin lên.
Đoàng
Everhart bắn thẳng về phía nguồn sáng, chiếc đèn cùng tên lính trúng đạn đổ gục xuống. Khi có kẻ định nhặt đèn lên, viên đạn tiếp theo đã xé gió tới.
Suốt vài năm qua, Everhart đã luyện tập thuật xạ kích hiện đại dựa trên ký ức của Kang Woojin.
Biết trong đầu và làm chủ bằng cơ thể là hai chuyện khác nhau.
Là pháp sư, Everhart sở hữu thể chất vượt trội hẳn so với người thường.
Dù không đạt tầm hỏa tiễn hay pháo kích, nhưng pháp sư quân sự luôn có kỹ năng sử dụng vũ khí cá nhân điêu luyện – bất kể thứ vũ khí ấy phi tuyến tính đến đâu.
“Đừng lại gần, lũ ngu! Tắt đèn ngay!”
Nhận ra đối thủ không phải hạng tầm thường, một tên ra lệnh. Chiếc đèn lồng trên sàn nhà chiếu ánh sáng loang loáng, lộ ra vài xác chết gần đó.
Cạch.
Một viên đá nhỏ bay thẳng về phía chiếc đèn. Giật mình vì tiếng động, ai đó bóp cò.
Ngay khoảnh khắc sau, Everhart khai hỏa về phía phát ra âm thanh trong bóng tối.
Xung quanh chìm vào im lặng, sự hiện diện của con người biến mất. Everhart lục soát các xác chết để tìm đạn.
Rồi cậu thẳng tiến về phòng Karl Heinrich đang ở.
Rè rè
Dù họ có bật máy phát điện dự phòng hay không, một ánh sáng mờ nhạt vẫn le lói từ khu vực không bị hư hại.
Khi Everhart tới gần, một tên nhanh chóng xoay người và giương súng.
Karl heinrich máu chảy ròng ròng ở đầu, đứng giơ hai tay đầu hàng. Everhart nhận thấy điều kỳ lạ ở hắn.
Khi ngẩng lên, Karl Heinrich đã đứng đó, bị súng chĩa thẳng từ khoảng cách ngắn.
Trong chốc lát, tim cậu như ngừng đập.
Không chần chừ, Everhart giơ cao khẩu tiểu liên và bóp cò về phía Karl Heinrich.
Đoàng đoàng đoàng!
Âm thanh liên hoàn vang khắp nơi.
Những viên đạn lao đi và xuyên thẳng tìm kẻ đang núp sau lưng Karl Heinrich.
Karl Heinrich chỉ liếc nhìn hắn thoáng qua rồi tiến về phía Everhart. Với vẻ mặt lạnh lùng, Everhart lén lau mồ hôi tay.
“Ông ta đâu?”
“Chạy mất rồi. Nhưng trúng một phát vào vai.”
Theo tín hiệu của Everhart, Karl Heinrich di chuyển như đã chờ sẵn. Tiếc là không giết được Erich, nhưng họ đã thành công làm ông ta bị thương.
Bọn lính hoảng loạn vì vết thương của Erich cùng làn khói lan khắp nơi, chọn rút lui thay vì truy đuổi Karl Heinrich.
Dù có khoác lác thế nào về Quân Giải phóng Group Field, bọn chúng vẫn có giới hạn cố hữu.
Những kẻ trưởng thành chưa từng trải qua huấn luyện quân sự, chỉ được phát súng.
Không ai ra lệnh, họ tán loạn, không biết phải làm gì. Karl Heinrich giơ lên chiếc cặp da nhuốm máu.
“…Ha, ông ta thực sự mang nó đến sao.”
Erich không thể một mình thuyết phục Karl Heinrich.
Để hù dọa, cần có bằng chứng thuyết phục, và bằng chứng đó chính là bản đồ mỏ.
Bên trong chiếc cặp Karl Heinrich cầm là tài liệu ghi rõ bản đồ và quy mô cụ thể của mỏ đá ma thuật.
Khi Karl Heinrich hạ súng xuống, Everhart chĩa nòng súng vào tên đàn ông bị thương nhẹ và mất ý chí chiến đấu. Lối vào đường hầm không chỉ có một.
“Dẫn đường.”
࿐⋆˚𝜗𝜚˚⋆
Everhart và Karl Heinrich dùng con tin để thoát ra đường hầm. Tất nhiên, và cuộc đụng độ nhỏ xảy ra trên đường đi.
Họ lục soát quanh khu mỏ và phát hiện một chiếc xe tải cũ. Everhart bò xuống gầm xe để kiểm tra tình trạng.
Karl Heinrich đứng canh gác với khẩu súng, lên tiếng trầm trầm:
“Bỏ nó lại có phải tốt hơn không?”
“Tôi có thể sửa được. Chờ một chút. À, anh có nhặt được khẩu súng lục nào chứ? Không phải loại phi tuyến tính đâu.”
Everhart, lớp thuốc nhuộm tóc đã phai màu từ lâu, người đầy bụi và máu, trông thảm hại. Bò dưới đất, cậu thò mặt ra từ gầm xe và tự nhiên đưa tay ra.
Khi Karl Heinrich đưa khẩu súng, Everhart lập tức tháo rời và lấy viên đá ma thuật bên trong.
‘Chỉ có thể làm thế này vì nó không chạy bằng nhiên liệu hóa thạch.’
Đây cũng là một cảnh trong nguyên tác.
‘Công sức học hành ở học viện cuối cùng cũng có ích.’
Chiến thuật được dạy ở học viện khiến Everhart – kẻ mang ký ức người hiện đại – cảm thấy lỗi thời.
Thay vì học chiến thuật không hợp, Everhart tập trung vào vũ khí, máy móc và bảo trì sử dụng đá ma thuật.
Kang Woojin cũng có kiến thức trong lĩnh vực này nên tiếp thu rất nhanh.
“Xong rồi.”
Everhart leo lên ghế lái, dùng ma lực khởi động động cơ. Viên đá ma thuật đóng vai trò như bình nhiên liệu chất lượng kém cỏi, tiêu hao năng lượng gấp hai ba lần bình thường, nhưng cậu vẫn thấy may mắn vì ít nhất xe còn chạy được.
Sau khi đảm bảo xung quanh không có ai, Karl Heinrich túm lấy chiếc cặp da rồi lên xe.
Ngồi ở ghế phụ, Karl Heinrich chỉ đường một cách tự nhiên khiến Everhart thầm chép miệng.
Hai người lái xe xuyên đêm tới biên giới Groupfield. Gần biên giới có thành phố Haven.
“Di chuyển thôi.”
Đúng lúc đó, chiếc xe đột nhiên dừng cứng. Trong khu rừng ngoại ô Haven, có một đồn bỏ hoang từng được quân đội Eisenwald sử dụng.
Họ tìm thấy nó sau khi lục lọi các bản đồ từ hơn một thập kỷ trước, và như Everhart dự đoán, quân giải phóng không sử dụng đồng này.
Vị trí của nó quá lợi bất cập hại đối với những kẻ cần phòng thủ Grunfeld.
“Ha, mệt chết đi được.”
May mắn là cửa đồn vẫn còn khóa kín. Để đề phòng, họ kiểm tra kỹ lưỡng nhưng chẳng tìm thấy gì có giá trị.
Everhart đưa cho Karl Heinrich bình nước. Cậu đã đổ đầy nước khi lăn lộn trên sàn xe tải.
“Không uống à? Hay để tôi uống trước?”
Bàn tay Everhart đưa ra có phần ngượng ngập, khi nghĩ tới việc Karl Heinrich thường uống vodka như nước lã nên có lẽ đang khát.
“Này, sao không trả lời… Này, anh ổn chứ?”
Everhart đang nhìn về phía trước bỗng quay phắt lại. Sắc mặt Karl Heinrich tái nhợt. Nhận ra điều bất ổn, Everhart vội kiểm tra tình trạng của hắn.
Dùng mảnh vải ép lên đùi để cầm máu, Karl Heinrich lên tiếng:
“Chỉ xước nhẹ thôi. Đừng lo.”
“Chết tiệt! Bị thương thì phải nói ngay chứ!”
“Vết thương cũ bị rách ra thôi, không đáng quan tâm.”
Cả Karl Heinrich và Everhart đều trong tình trạng thảm hại, người đầy những vết thương nhỏ. Chính vì thế nên họ đã không nhận ra vết thương sâu hơn của Karl Heinrich.
“Cho tôi xem vết thương.”
Everhart đẩy tay Karl Heinrich sang một bên để kiểm tra. Vùng da quanh vết thương đã đỏ ửng và sưng tấy.
‘Biết ngay mà…’
Cậu đã dùng đá ma thuật nung nóng bằng phép thuật để đè lên vết thương cầm máu.
Việc vết thương tái mở chứng tỏ năng lượng phép thuật của Karl Heinrich đã cạn kiệt.
“Đội cứu hộ sẽ không tới trước đêm nay.”
Đó là lý do Everhart và Karl Heinrich phải tới tiền đồn ngoại vi Haven.
Họ đã thỏa thuận trước rằng nếu trong vòng hai ngày kể từ khi chiến dịch bắt đầu, họ sẽ có mặt ở tiền đồn này, đội tìm kiếm sẽ tới đón.
Trong tình trạng này, họ không thể vượt biên giới, chỉ còn cách chịu đựng.
Có lẽ nghĩ vậy, Karl Heinrich thở dài nặng nề rồi nhìn Everhart.
“Cầm máu đi.”
Biết Everhart vẫn còn phép thuật, Karl Heinrich đưa viên đá ma thuật cho cậu. Everhart cắn chặt môi.
“Sẽ đau lắm đấy. Tôi đã cảnh báo rồi nhé?”
Everhart xé vạt áo mình đưa cho Karl Heinrich ngậm.
Sau khi nung viên đá tới mức nóng nhất, cậu ấn mạnh lên vết thương, tiếng xèo xèo cùng mùi thịt cháy bốc lên.
Lẽ ra Everhart có thể chỉ cần bịt kín vết thương như Karl Heinrich đã làm, nhưng cậu chọn cách mạo hiểm hơn.
Nếu cầm máu qua loa rồi vết thương lại hở ra, sẽ không còn đường cứu, nên cậu quyết định xử lý dứt điểm một lần, kể cả phải chịu đau.
‘Sẽ để lại sẹo, nhưng…’
Dù sao cũng sẽ có sẹo. Vấn đề là nó sẽ xấu hay đỡ xấu hơn, nhưng sống sót mới là ưu tiên.
“Ưm…!”
“Ha-”
Everhart siết chặt tay tới mức tê cứng, cuối cùng cũng thả rơi viên đá bằng bàn tay đã gần như tê liệt.
May mắn thay, máu đã ngừng chảy. Eberhard người đẫm mồ hôi lạnh, kiểm tra vết thương rồi thở phào nhẹ nhõm.
Trong đồn biên phòng tĩnh lặng, hơi thở gấp gáp của hai con người khác biệt hòa vào nhau.
Tiếng chim hót vọng theo làn gió mát. Trong khi họ đang ở tình thế nguy nan, bên ngoài vẫn bình yên như mọi ngày.
Karl Heinrich nghiến răng, gồng mình chịu đựng với những giọt mồ hôi lạnh.
‘ Đúng là cứng đầu thật.’