Chương 10
18
Một bạn học rảnh rỗi nào đó đã che mặt, làm mờ rồi đăng video hôm đó lên Douyin.
Quay rất đầy đủ, không thêm mắm dặm muối, nên đa số người xem đều ủng hộ việc Dư Thời Vũ cắt đứt quan hệ với gã đàn ông khốn nạn kia.
Cũng có vài kẻ bóng gió về mối quan hệ giữa ta và cô ấy, nhưng may mà chỉ là thiểu số.
Nhiều bạn cấp ba của bọn ta cũng xem được video, rủ rê nhau vào ủng hộ.
Lòng ta thấy ấm áp, định vào nhóm chat lớp gửi vài cái bao lì xì để cảm ơn mọi người.
Không ngờ, vừa mở nhóm ra, ta lại thấy cả bọn đang trách ta cua được Dư Thời Vũ mà không chịu phát lì xì ăn mừng.
Ta: ???
Ai cua cô ấy hả?!
Chưa kịp phản bác, tin nhắn đã liên tiếp nhảy ra.
【Đây rồi, thần khẩu thị tâm phi (miệng cứng lòng mềm) đây rồi!】
【Chẳng lẽ Lạc tỷ không phải vừa gặp đã yêu Dư tỷ sao?】
【Haiz, hồi cấp ba không dám trêu chọc, giờ thì có thể bù lại rồi.】
…Có ai loạn quá không vậy! Nguyên cả lớp đang dựng chuyện sau lưng ta đấy à?!
Bên cạnh, Dư Thời Vũ đang nằm xem điện thoại cùng ta, khẽ cười thành tiếng:
“Thần khẩu thị tâm phi? Tôi còn không biết cậu vừa gặp đã yêu tôi nữa đấy.”
Mặt ta nóng ran, cuống quýt lấy tay che mắt cô ấy:
“Không được xem! Cũng không được trêu tôi!”
Dư Thời Vũ chống tay ngồi dậy, cúi người nhìn ta:
“An Kỳ, cậu thích tôi à?”
Mặt ta đỏ bừng đến mức có thể rán trứng được rồi!
Ta lập tức chui tọt vào chăn, hét lớn phản bác:
“Không thích! Tôi ghét cậu nhất!”
Qua lớp chăn mỏng, ta vẫn có thể cảm nhận được vòng tay cô ấy ôm lấy eo ta.
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu ta.
“Ừ, tôi cũng thích cậu.”
19
Tên khốn đó bị giam vài ngày rồi chán nản cuốn gói về quê.
Ta lén lút giở lại trò cũ, một lần nữa tống hắn vào trại.
Nhưng lần này, Dư Thời Vũ phát hiện.
Cô ấy chuyển hết tiền học bổng và tiền làm thêm cho ta, còn đặt cho cái danh nghĩa rất kêu—quỹ riêng cho bạn gái.
Ta vừa bấm nhận tiền vừa mắng cô ấy sến súa, đột nhiên nhớ ra gì đó, cau mày hỏi:
“Người ta bảo họa hại nghìn năm, lỡ cái thằng cặn bã đó sống lâu trăm tuổi thì sao?! Chẳng phải cậu vẫn phải cấp dưỡng cho hắn à?!”
Dư Thời Vũ kéo khóa hành lý, quay lại hôn lên trán ta:
“Không sao, tôi đã tham khảo rồi, sau này toàn bộ tài sản đều đứng tên cậu. Tôi chỉ cần trả mức trợ cấp tối thiểu thôi.”
Ta hừ một tiếng, vẫn không vừa lòng lắm:
“Thế là cậu bán thân cho tôi rồi đó nhé! Nếu chia tay thì cậu sẽ thành kẻ trắng tay!”
Gần đây Dư Thời Vũ cười nhiều hơn, lúc này cũng ghé sát ta, cười rực rỡ:
“Được thôi. Vậy tiểu thư, chúng ta có nên xuất phát chưa?”
Ta cố gắng đè xuống khóe môi đang nhếch lên, đứng dậy:
“Ừ, về nhà thôi.”
Từ thủ đô về quê mất bốn tiếng đi tàu cao tốc.
Vừa lên tàu, ta đã buồn ngủ, mơ mơ màng màng tựa vào Dư Thời Vũ.
Nửa tỉnh nửa mê, bỗng nghe thấy tiếng sóng radio nhiễu chói tai, trước mắt đột nhiên hiện lên một màn hình trong suốt quen thuộc.
—Là liên lạc viên.
Cả người ta trong nháy mắt từ đầu lạnh đến chân, dạ dày trĩu nặng.
Giữa cảm giác giải thoát và sợ hãi, ta cứng người, không biết nên phản ứng thế nào.
【A, nhìn thấy tin nhắn không?】
【Thấy.】
Đau dài không bằng đau ngắn.
Dù có phải rời khỏi đây, ta cũng có thể xin Chủ Thần xóa ký ức của Dư Thời Vũ, để cô ấy vẫn mãi là đóa sen lấp lánh ánh sáng.
【Lần này cậu làm việc quá cẩu thả, Chủ Thần đã đưa ra quyết định xử phạt.】
…Quả nhiên.
【Cậu bị điều khỏi tổng bộ rồi, từ giờ sẽ đóng quân ở tiểu thế giới, thời gian không xác định.】
Hả? Hình phạt này?
【Thật không?!】
【Thật chứ còn gì nữa! Nếu không nhờ cậu vô tình giúp tiểu thế giới ổn định lại thì nghĩ sao mà có phúc này? Giờ thì đi mà sống bên bạn gái nhỏ của cậu đi, nhớ làm tốt công tác duy trì ổn định!】
Niềm vui cuồng nhiệt quét sạch suy nghĩ trong đầu, ta không kìm được, ôm chặt lấy Dư Thời Vũ.
Cô ấy vốn đã ngủ say, bị ta ôm đến ngơ ngác, dụi mắt rồi đưa tay xoa đầu ta, giọng ngái ngủ:
“Sao thế?”
Ta cười ngốc, siết cô ấy chặt hơn:
“Không có gì. Chỉ là nghĩ đến chuyện… chúng ta sắp về ra mắt phụ huynh thôi.”
Truyện đến đây là hết rồi nha cả nhà.