Chương 8
14
Sau đêm cuồng nhiệt cuối cùng, thời gian như thể bị tua nhanh.
Thi tháng, thi thử, lễ tuyên thệ 100 ngày trước kỳ thi đại học…
Khoảng thời gian ngắn ngủi bị nhồi kín bởi những thứ liên quan đến kỳ thi, nhưng tôi lại càng ngày càng bất an.
Những nút thắt kịch bản trước đây, dù không có tôi thúc đẩy, vẫn xảy ra.
Vậy thì… tình tiết Dư Thời Vũ thi trượt trong nguyên tác liệu có còn xuất hiện không?
Ốm đau, tai nạn, bị hãm hại…
Có quá nhiều tình huống có thể bị động tay động chân, mà tôi thì chẳng biết gì về kịch bản mới.
Thế nên, ngày nào tôi cũng theo sát cô ấy, giám sát lịch sinh hoạt, đảm bảo tập thể dục đều đặn, không lúc nào rời mắt, chỉ sợ một sự cố ngoài kế hoạch xảy ra.
Dư Thời Vũ cũng nhận ra sự khác thường của tôi, nhưng lại vờ như không biết gì cả.
Rốt cuộc, kỳ thi đại học cũng kết thúc.
tôi căng thẳng đến mất ăn mất ngủ, liên tục tự hỏi bản thân—phải chăng tôi đã làm sai? Phải chăng kịch bản ban đầu của Chủ Thần mới là tốt nhất?
Một đêm mất ngủ nữa.
tôi nằm úp trên giường, không thể kiểm soát mà liên tục hồi tưởng lại tất cả những chuyện đã xảy ra gần đây.
Bất chợt, cửa phòng vang lên một tiếng động nhỏ.
tôi giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Dư Thời Vũ bước vào.
Bốp!
tôi ném thẳng cái gối vào người cô ấy.
“Cậu nửa đêm không ngủ chỉ để hù tôi đúng không?!”
Dư Thời Vũ đón lấy cái gối, đi đến bên giường tôi:
“Vẫn chưa ngủ được à?”
tôi kéo chăn trùm kín mặt, lầm bầm một tiếng qua loa.
“Tôi cũng không ngủ được.”
Một hơi ấm quen thuộc dán lên lưng tôi.
tôi cố gắng giữ thể diện, không tựa về phía sau, nhưng trước ngực lại bị một cánh tay thon dài của Dư Thời Vũ vòng qua ôm lấy.
Sau một hồi im lặng, giọng cô ấy vang lên lần nữa:
“Cậu quyết định sẽ học trường nào chưa?”
“Hỏi làm gì? Định dò đường rồi né tôi à? Đừng hòng!” tôi véo nhẹ mu bàn tay cô ấy.
Một tiếng cười trầm thấp khẽ vang lên.
“Tôi biết cậu không rời xa tôi được đâu. Chúng ta sẽ học cùng một trường đại học, sẽ mãi ở bên nhau.”
Những lo lắng không thể giải thích, những bất an không tên…
Tất cả dường như đều tan biến trong câu nói ấy của cô ấy.
Trong vòng tay của Dư Thời Vũ, tôi chìm vào giấc ngủ.
15
Dư Thời Vũ trở thành thủ khoa khối tự nhiên của thành phố.
Còn tôi… bị cô ấy đẩy ra khỏi top 3 chỉ với một điểm chênh lệch, trở thành hạng 4 toàn thành phố.
Giáo viên chủ nhiệm cười đến phát điên, còn đặc biệt gọi điện dặn dò bọn tôi đừng chỉ nghe mỗi lời quảng cáo từ phòng tuyển sinh, mà phải tự mình cân nhắc kỹ lưỡng.
Cuối cuộc gọi, thầy hỏi thêm một câu:
“Hai đứa đã chọn được trường đại học chưa?”
tôi và Dư Thời Vũ nhìn nhau, ánh mắt kiên định.
“Chọn rồi.”