Chương 13
13
Căn hộ gần khu đại học.
Mạnh Hoài nhìn tôi, ánh mắt đầy tổn thương.
Tôi hơi cúi đầu, không dám đối diện với hắn.
“Mạnh Hoài, chuyện ly hôn… vẫn chưa thể tiến hành…”
Tôi dừng lại một chút, cố gắng sắp xếp câu từ.
“Trước đây em nghĩ rằng Tạ Tư Vũ không thích em.
Nhưng hôm nay em mới biết, hóa ra anh ấy đã thầm yêu em rất nhiều năm…
Em kết hôn với anh ấy, rồi lại cắm sừng anh ấy…
Anh ấy… thật sự rất đáng thương…”
Cơ thể hắn khẽ cứng lại, giọng nói mang theo chút run rẩy:
“Em đã hứa với anh… rằng em sẽ ly hôn với hắn.”
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Em không muốn lừa anh, Mạnh Hoài.
Thật ra… em thích anh ấy, nên mới tìm mọi cách để kết hôn với anh ấy…”
“Nhất là bây giờ… em cảm thấy có lỗi với anh ấy…
Em không nỡ ly hôn…”
Tôi nói đến đây, chính mình cũng thấy khó mở miệng.
Rõ ràng là đi bàn chuyện ly hôn, cuối cùng lại kết thúc trên giường.
Tôi đúng là đồ phụ nữ tệ bạc, chuyên chơi đùa tình cảm.
Ánh mắt Mạnh Hoài thoáng ảm đạm, giọng nói nghẹn lại:
“Vậy còn anh thì sao?”
Tôi vội vàng đảm bảo:
“Tất nhiên là em thích anh.”
Hắn bật cười chua chát, ánh mắt sắc bén nhìn tôi:
“Vậy trong hai người, em thích ai hơn?”
Tôi:
Lại nữa…
Tôi vội nắm lấy tay hắn:
“Tất nhiên là anh rồi! Anh là mối tình đầu, là Bạch Nguyệt Quang, không ai có thể sánh bằng.”
Mạnh Hoài khẽ nhếch môi, nụ cười tràn đầy cay đắng:
“Quý Ninh, em là kẻ nói dối giỏi nhất.
Hai người đã ngủ với nhau rồi đúng không?”
Hỏi xong, hắn lại cười lạnh một tiếng:
“Hừ, mà anh có tư cách để hỏi sao?
Dù sao, anh cũng chỉ là một kẻ thứ ba.”
Nhìn hắn như vậy, tôi cảm thấy đau lòng.
Tôi thật sự quá tệ bạc.
Tôi ôm lấy hắn, nhẹ giọng an ủi:
“Anh không phải kẻ thứ ba.
Anh chỉ xuất hiện muộn một chút thôi.
Nếu anh đến sớm hơn, người kết hôn với em chắc chắn sẽ là anh, chứ không phải hắn.”
Một câu nói khiến Mạnh Hoài chìm trong nỗi hối hận sâu sắc.
“Là lỗi của anh… Anh đáng lẽ nên tìm em sớm hơn… Ninh Ninh…
“Anh sẽ luôn bên cạnh em, dù có phải ở trong bóng tối.”
Hệ thống bình luận:
“Tuyệt vời! Một câu thôi mà khiến Bạch Nguyệt Quang lại tự đổ lỗi cho chính mình!”
“Nữ chính hãy ra sách đi! Tôi nhất định sẽ học thuộc từng chữ!”